I am preaching from Psalm 19 today and I ran across this testimony from a military general who recognized that there is a Creator God when he was laboring in the re-education camp after the South lost the Vietnam War. General Nguyễn Hữu Có wrote:

In the summer of 1977, me and the other generals (31 people) were at the re-education camp 5 Yen Bai. We were transferred here from Quang Trung camp by plane last summer (1976). Here we have to work very hard. Every week, except for the sick, we had to go to the mountains to cut firewood to bring home for cooking. It was sweltering hot that day. After chopping down 1 load of firewood according to the quota (about 25 Kg), I sat down to rest on the hill under the shade, waiting for my brothers to finish cutting so that the guards could take us all back to the camp. I looked at my surroundings. There are birds dancing on the branches. There are flocks of butterflies fluttering around showing off their wings in vibrant colors. In the sky, columns of white clouds fly over a clear blue sky background. Dragonflies flutter like tiny helicopters. Suddenly I wonder who created all things in nature. Does everything exist on its own, and the universe just sets the law of development and existence by itself? From that thought, I looked up at the sky and thought of someone whom the world calls Trời (God) or Creator. I think there must be a creator who created the world and all things. With that in mind, I compare God with Buddha. People often say “Trời mưa” (It’s raining), “Trời nắng” (It’s sunny), “Trời gió” (It’s windy), “Trời lạnh” (It’s cold), etc. The Buddha is not called like that. After that trip to collect firewood, I had a new perception. That is the starting point of knowing God. Since then, I have looked and thought differently than before. For the tribulation I experienced, I no longer attribute it to fate. I think that the God who created me must have power over my life. Everything that happens in my life is determined by His grace.

Edited from Google’s translation

Original in Vietnamese:

Mùa hè 1977, tôi và ban tướng lãnh (31 người) đang ở trại 5 Yên Bái. Chúng tôi từ trại Quang Trung đã được chuyển ra đây bằng phi cơ từ mùa hè trước (1976). Ở đây chúng tôi phải lao động nặng nhọc. Mỗi tuần trừ những người đau yếu, chúng tôi phải lên núi đốn củi đem về đun. Hôm ấy trời nóng bức oi ả. Sau khi đốn xong 1 vác củi đúng chỉ tiêu (khoảng 25 Kg), tôi ngồi nghỉ mệt trên đồi dưới bóng mát, chờ anh em đốn xong để được lính canh đưa về trại một lượt. Tôi nhìn xem cảnh vật chung quanh. Trên cành cây có chim đang nhảy nhót. Từng đàn bướm lượn quanh khoe cánh với đủ màu sắc sặc sỡ. Trên trời từng đàn mây trắng bay với nền trời xanh trong trẻo. Các chú chuồn chuồn bay chập chờn như những chiếc trực thăng cực nhỏ. Bất giác tôi tự hỏi ai tạo ra vạn vật trong thiên nhiên. Chẳng lẽ mọi vật tự nó có và vũ trụ đặt ra qui luật phát triển và tồn tại ư? Từ suy nghĩ đó, tôi nhìn lên trời cao và nghỉ đến một Đấng mà thế gian gọi là Ông Trời hay là Thượng Đế. Tôi nghĩ phải có đấng tạo hoá dựng nên thế gian và mọi loài vạn vật. Với ý nghĩ đó tôi so sánh ông Trời với ông Phật. Người ta thường nói Trời mưa, Trời nắng, Trời gió, Trời lạnh, v.v. Còn ông Phật thì không được gọi như thế. Sau chuyến đi lấy củi hôm ấy, tôi có một nhận thức mới. Đó là điểm khởi đầu nhìn biết Đức Chúa Trời. Từ đấy tôi nhìn và lối suy nghĩ khác hẳn trước. Đối với hoạn nạn tôi đã trải qua tôi không qui cho số phận may rủi nữa. Tôi nghĩ rằng Đức Chúa Trời là Đấng dựng nên tôi ắt có quyền trên đời sống tôi. Mọi việc xảy ra trong đời tôi đều do ơn Ngài quyết định.

For the complete story, see: http://daubinhlua.blogspot.com/2012/07/trung-tuong-nguyen-huu-co.html